Xưa có một người nông dân Việt Nam rất lười biếng。 Một ngày nọ, anh nghe noi trồng cây ăn quả mang lại lợi nhuận rất lớn cho người dân thành phố nên anh quyết định trồng cả ăn quả。 Anh ta mua một số cây táo và đào một số lỗ trên mặt đất để trồng chúng。 Tuy nhiên,người nông dân lười biếng này đã không dành thời gian và sức lực để chăm sóc những cây táo này。 Anh ấy không bao giờ tưới nước hay bón phan mà chỉ thỉnh thoảng nhìn vào nó。 Vài tháng sau,anh ta đến kiểm tra cây táo của mình và không tìm thấy một quả táo nào trên cây。 Anh ta bối rối đến mức quyết định nhờ một người nông dân có kinh nghiệm để xin lời khuyên。 ngườinôngdângiàukinhnghiệmngngngngngn,nhìnnhữngnhữngcâyTáoBịBịHoangvàhỏi:“ anh gnướcchonhữcchonhữnhữnhữngcâytáocâytáonàychưa?” Người nông dân lười biếng nhún vai nói:“Ồ,tôi quên mất。” Sau đó, người nông dân có kinh nghiệm hỏi:“Anh đã bón phan cho chúng chưa?” Người nông dân lười biếng cười xấu hổ nói:“Ồ, tôi cũng quên mất。” Người nông dân giàu kinh nghiệm lắc đầu,thở dài và nói:“Bạn ơi,bạn không thể mong táo từ trên trời rơi xuống được。 Công việc đồng áng đòi hỏi sự kiên nhẫn và chăm chỉ。 Chỉ khi có đủ sự quan tâm và nỗ lực, bạn mới có thể thu hoạch được nhiều trái”。 Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng nếu chỉ ngồi chờ thành công đến mà không nỗ lực thì bạn sẽ giống như một người nông dân lười biếng và không thể đạt được kết quả như mong muốn。